TRANG CHỦ

Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2015

* VÔ ĐỀ - thơ Trần Nguyễn Dạ Lan




      VÔ ĐỀ

Không phải nụ hôn lầm lạc đâu anh
Thoáng ơ hờ bị kẻ gian lấy cắp
Em tiếc nuối ngồi ôm mặt khóc
Anh dỗ dành, hứa tìm lại cho em

Dẫu vấy bùn, sen vẫn là sen
Bình minh đến, tươi nguyên màu lá
Phút nhập nhòa, ngọc ẩn mình trong đá
Kẻ cắp tục phàm sao có thể nhận ra

Sao hắn có thể nhìn ngắm cành hoa
Mà Thượng Đế đã dày công kiến tạo
Kẻ ngu dốt cũng là tên kiêu ngạo
Cứ tưởng mình chúa tể trần gian

Dải cầu vồng anh bắc, em sang
Soi bóng bên nhau, Ngân Hà trong vắt
Em tìm thấy rồi, lửa ngời ánh mắt
Nụ hôn nồng chín đỏ tình yêu…


TRẦN NGUYỄN DẠ LAN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét