* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT VÌ SÔNG NÚI - SẼ SỐNG MUÔN ĐỜI VỚI NÚI SÔNG. ________________________________________ ( trích... " Ngọn Lửa Tình Người " - thơ trúc thanh tâm )
Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2015
* THU NHỚ - THUYỀN TRÔI MỘT MÌNH - thơ Trương Thị Thanh Tâm
THU NHỚ
Mùa Thu rơi bãi cát vàng
Mây bay lờ lững dịu dàng lời yêu
Chiều buồn đêm cũng liêu xiêu
Lênh đênh nỗi nhớ trăm chiều ngổn ngang
Ngày xưa kỷ niệm võ vàng
Cho nên tình cũng lỡ làng duyên tơ
Để đêm khắc khoải đợi chờ
Nỗi đau tiềm thức, tình giờ chưa vơi
Tháng năm dài giấc đơn côi
Bước chân chưa mỏi...phai phôi tình buồn
Con đường hoa nắng còn vương
Bằng Lăng chưa nở, con đường xa xôi
Nhớ ai chiều tím khung trời
Gió bay tóc rối ..môi cười nửa chi
Trăm năm khuất dấu trăng thề
Lối xưa đọng chút đam mê thuở nào!
THUYỀN TRÔI MỘT MÌNH
Ru tôi tiếng sóng xô ghềnh
Biển khơi chở hết nỗi buồn đi xa
Bên kia trời đất giao hòa
Mùa xuân đọng lại bài ca dao chiều
Ru tôi ngày tháng buồn hiu
Thuyền về với biển, mang theo giấc tình
Mênh mông màu mắt biển xanh
Thuyền tôi gởi mộng, bập bềnh hư vô
Biển đêm nhịp thở mơ hồ
Vòng tay có mở đợi chờ thuyền ai
Sóng xao cho tiếng thở dài
Biển khơi giận dỗi những ngày cuồng mê
Thuyền về với biển đêm say
Chờ trăng gác núi, sương phai phía đồi
Nhìn lên trăng vẫn rạng ngời
Biển ôm trăng để thuyền trôi một mình.!
TRƯƠNG THỊ THANH TÂM
( Mỹ Tho )
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét