* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT VÌ SÔNG NÚI - SẼ SỐNG MUÔN ĐỜI VỚI NÚI SÔNG. ________________________________________ ( trích... " Ngọn Lửa Tình Người " - thơ trúc thanh tâm )
Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2015
* MÙA LỚN LÊN - NẮNG CẦN THƠ - thơ Phát Dương ( Cần Thơ )
MÙA LỚN LÊN
Những tiếng gió không neo mùa lá rụng
Cây tả tơi nằm nhớ những triền ngày
Mùa nắng sưởi ấm lòng hòn sỏi nhỏ
Những con đường cũng nối kết vòng tay.
Mùa xếp bóng quá khứ dài rộn lại
Có hương qua nằm giữa một mùa hoa
Có hồi ức cài trong manh áo mới
Đàn chim bay khều thả sợi tóc xòa.
Băng ghế đá trơ một manh lá nhỏ
Như thời gian còn sót những nếp hằn
Không dám nhặt sợ sóng mùa cồn dậy
Trên triền đồi những bóng chim lăn.
Trải rộng lòng đem thả cánh băn khoăn
Rót quá khứ cho tròn đầy hiện tại
Cây có rễ mới nên tàng lá rộng
Ngày qua ngày mùa mới được thụ thai.
Có vụng dại mầm lên cành khôn lớn
Có đổi thay khoác bọc vỏ hình hài
Có thể giữ một điều gì mãi mãi
Giữa cuộc người nhỏ lại hoặc lớn thêm.
NẮNG CẦN THƠ
Vạt nắng chiều nghiêng ngả bóng Cần Thơ
Tình trú trọ co tròn trong kén ổ
Cửa im đóng. Ngoài trời chim cánh vỗ
Nắng xiên qua xếp bóng tán bàng già.
Vạt nắng len vào khe cửa
Nứt ra
Òa vỡ nóng từ tận lòng, ngột ngạt
Ai dẫn lối những nỗi buồn đi lạc
Trở về đây vùng vẫy xác phòng gầy.
Những mùa nắng rang giòn âm tiếng nói
Cơn gió qua lùa tí tách vỡ rồi
Chỉ im lặng dường như còn sống nổi
Đem tháng năm lần lượt chiếu qua đây.
Cầu Cần Thơ cõng nắng dưới trời mây
Nối nỗi nhớ, những nhịp đầy trĩu nặng
Ai đi chốn mây mờ sương phủ trắng
Ai đi về theo rong ruổi gió mưa.
Cần Thơ nắng, ai cũng đầy nóng vội
Lười làm quen, lười gặp gỡ chuyện trò
Những khối trọ như người câm trong phố
Im ắng nhìn biển nắng vỗ tung trôi.
PHÁT DƯƠNG
( Cần Thơ )
PHÁT DƯƠNG
Tên thật: Dương Thành Phát
Sinh năm 1995
Sinh viên Đại học Cần Thơ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Cảm ơn chú đã đăng thơ của con ^^
Trả lờiXóa