TRANG CHỦ

Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

* MỘT KHOẢNG TRỜI NGĂN CÁCH - thơ Phong Lan ( Sài Gòn )



MỘT KHOẢNG TRỜI NGĂN CÁCH

Từ độ sông thương tiễn khách chiều
Nước theo hướng nước mặc bèo xiêu
Cỏ hoa thay áo sang mùa mới
Thuyền nặng hoàng hôn gác mái chèo


Mây nhớ vầng trăng... nắng nhớ trời
Cung cầm nhớ lắm tiếng tơ rơi
Bặt tin én nhạn ngày duyên gãy
Chưa hẹn hò chi đã rã rời

Người ấy bây giờ xa lắm không
Cách bằng địa lý... núi ngăn sông
Cách bằng hải lý... tàu xa bến
Hay đường biên giới dạ xa lòng

Buổi trước người đi quên giã từ
Tình em lấy cắp giấu tâm tư
Em toan đòi lại mà không nỡ
Anh giữ đêm về gối giữa mơ

Lòng người len lén kiếm lòng em
Lời non lời nỉ suốt đêm đêm
Từ bao giờ đã như se kết
Một sợi chỉ màu buộc trói tim

Ai có ngờ đâu đổi điệu đàn
Cung cầm đang dạo bản giao hoan
Hỡi ơi...bình vỡ gương tan sớm
Em vướng đoạn tình anh trót mang

Một mình đón gió đông sang
Ngậm ngùi em gọi cố nhân... ngậm ngùi
Bây giờ cách trở xa xôi
Hỏi người có nhớ thương người nhớ thương!


PHONG LAN
( Sài Gòn )


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét