TRANG CHỦ

Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

* LẠC - thơ Phát Dương ( SV Đại học Cần Thơ )



   




LẠC

 



 
Đôi mắt em như một cánh thư buồn
Tràn khao khát chữ yêu thương hoen mực
Con tem đợi gục buồn cơn mỏi nhức
Có chăng chờ một chuyến gửi đi?

Những mỏi mòn đá sỏi cũng chùn chân
Cánh ngài trắng thôi nhặt từng mảnh mộng
Căn phòng vắng trở thành khu rừng trống
Hứng một chiều ngang dọc xô nghiêng.

Trời ẩm lạnh đâu rồi chim cánh liệng
Chẳng còn chao nhịp sóng hát sông thường
Cà phê đắng nghe môi mình nhắp mượn
Chút ngọt ngào thăm thẳm tháng năm đi.

Sót lại mình trơ trọi giữa thiên di
Tầm gai áo những điều oan trầy xước
Khi ta biết mình chẳng làm khác được
Là rủ buồn đủ nhuộm trăm năm.

Bàn tay ngân nhịp võng kí ức nằm
Ngủ đi anh một chuyện mình xa khuất
Trong thương nhớ ai đặt điều quy luật
Không lý do
Mình đi không lý do... 

 
PHÁT DƯƠNG
( SV Đại học Cần Thơ )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét