* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT VÌ SÔNG NÚI - SẼ SỐNG MUÔN ĐỜI VỚI NÚI SÔNG. ________________________________________ ( trích... " Ngọn Lửa Tình Người " - thơ trúc thanh tâm )
Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015
* CHẠM MẶT SÀI GÒN - BÀI HÁT RU TÔI - Thơ Từ Kế Tường ( Sài Gòn )
CHẠM MẶT SÀI GÒN
Đi đâu cũng gặp Sài gòn
Thưa em ta cũng hao mòn xưa nay
Cũng vàng úa lá trưa bay
Cứ xao xác gió hết ngày rồi đêm
Tìm ai ta quẩn quanh tìm
Hết trôi nổi biển tới chìm đáy sông
Nắng mưa xô ngả nghiêng lòng
Xuân hè rồi tới thu đông còn buồn
Hiếm khi gặp một màu sương
Sài Gòn quá đẹp ra đường rong chơi
Me xanh thả bóng bên trời
Ngày xưa, xa quá là nơi hẹn hò
Tóc em dài nối câu thơ
Mối tình đứt giữa ơ thờ tháng năm
Thương em giấu mạch nước ngầm
Lắng trong cát đá âm thầm, khuyết, sâu
Sài Gòn cứ chạm mặt nhau
Cà phê mấy quán, mắt sầu mấy nơi
Cứ hanh hao nắng qua trời
Gió mùa này cuốn lá rơi ngập đường.
BÀI HÁT RU TÔI
Xa em tôi tự ru tôi
Những khi khó ngủ như hồi mẹ ru
Câu ca dao rất phù du
Thấm trong bùn đất xa mù ngày xưa
Trở về những nắng cùng mưa
Vịt nằm bờ mía, gà trưa gáy buồn
Võng trôi ở phía gió luồn
Tuổi thơ chớp mắt qua luôn nửa đời
Nhớ hoài chiếc áo đem phơi
Khúc sông lầm lũi, mây trời xanh trong
Sớm mai dế hát vang đồng
Chiều lưng lững tiếng thu không chùa làng
Qua rồi lứa tuổi đa mang
Tình yêu thơ dại, rộn ràng phố xa
Mỗi lần thương một màu hoa
Cứ như nước mắt ướt nhòa bàn tay
Xa em mùa lá vàng bay
Những đêm thao thức mắt đầy khói sương
Dài theo một ngã ba đường
Tiêng chân khuya khoắt còn vương bóng người
Đêm sâu vào cửa chơi vơi
Đưa hình bóng cũ ngang đời hắt hiu
Sông tôi còn trút lá chiều
Để em thành sóng vỗ liêu xiêu bờ
Xa em tôi cứ nằm mơ
Giật mình tỉnh giấc ơ thờ tiếng ru
Câu ca dao thủa xa mù
Chở về nhịp võng mùa thu héo gầy.
TỪ KẾ TƯỜNG
( Sài Gòn )
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét