TRANG CHỦ

Thứ Hai, 10 tháng 8, 2015

* MÀU NẮNG CŨ - thơ Nguyễn An Bình ( Cần Thơ )




   MÀU NẮNG CŨ

Có lẽ nào chúng ta không còn nhớ được mặt nhau
Khi bao mùa lá sầu đông vẫn rơi hoài lặng lẽ
Đàn dơi ăn đêm đập cánh bay chỉ chao nghiêng rất khẻ
Cũng đủ làm giật mình những chú sóc nhỏ giữa khuya.

Bóng thời gian làm dòng sông thành khúc ruột chia lìa
Mưa bên nầy đêm đêm có làm em mất ngủ
Để bờ bên kia tôi nhớ thương hoài màu nắng cũ
Đợi đón ai về sao chẳng thấy chuyến đò sang.

Chiều mênh mông, mênh mông núi lạnh trắng đầu ngàn
Đời cũng đành trôi xuôi lẻ loi như bao cành củi mục
Nghe hơi thở mỏng manh tan trong làn sương mờ đục
Bay giữa dòng người chợt hiểu thế nào là trái tim đau.

*
Có lẽ nào chúng ta không còn nhớ được mặt nhau
Khi bao năm tháng mưa xưa vẫn bay qua miền ký ức
Để tôi leo lên dốc tình chỉ thấy bão dông đánh cho rát ngực
Những cánh dã quỳ vàng có giữ lại chút mùi hương .

Cho tôi mơ giấc mơ lang thang trên những nẻo đường
Có em đứng bên đời bên khung cửa màu khói nhạt
Và tình yêu tôi cũng biến thành khúc ru biển hát
Thương những con dã tràng suốt đời mãi xe cát biển đông.

Ai đã mang đi những cánh bèo xô dạt giữa dòng
Em và tôi cứ thế chia tay không một lời từ giả
Để mắt vẫn ngùi trông một người đã trở thành kẻ lạ
Cuối cuộc tình buồn biết ai nhớ lại màu nắng xưa.

 
7/8/2015
NGUYỄN AN BÌNH
( Cần Thơ )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét