Nhà thơ Lê Thanh My
VỀ BÊN NÚI
Về thôi !
Em đưa anh về bên núi
Đá lặng yên như thể tự lâu rồi
Trăng sắp rạng, hoàng hôn thì sắp rụng
Có bao giờ đời cạn chén bao dung
Về thôi !
Ta đi đến tận cùng
Dốc chênh vênh, ta leo đến đỉnh buồn thì dừng lại
Phút nông nỗi sẽ làm ta nhớ mãi
Hãy cúi đầu nhận lỗi với trời xanh
Về thôi !
Nơi gió mây chất chứa an lành
Hơi thở đá sẽ khiến lòng ấm lại
Bẩn chật cõi người về nơi hoang hoải
Ta nói cười không bợn chút hư danh
Về thôi !
Nơi bắt đầu của em và anh
Mình sống lại những ngày xưa thơ dại
Chân cứng đá mềm, lòng người nhẫn nại
Cứ vô vi cho đất nở môi cười .
CHÂU ĐỐC TRONG TÔI
Trèo lên đỉnh núi trông về phố
Thương áng mây giăng phía cuối trời
Một dòng sông lặng, thuyền không lặng
Chở những mùa xuân lênh đênh trôi
Đỉnh gió ngang mày trông tứ xứ
Hương của ngàn năm len qua môi
Bàn chân giẫm bước trong màn khói
Đá vạch cho ta những rạch ròi
Phố cứ nghiêng theo từng cánh bạt
Xa xa những bóng, những phồn hoa
Chiều buông cho lấp câu hò hẹn
Cho đêm thao thức những ngọn đèn
Ta giữ trong lòng đêm giã biệt
Ngã ba sông vẫn gác một vầng trăng
Phố ôm trong phố bao mộng mị
Người đi biết có nhớ nhung gì !
LÊ THANH MY
( Châu Đốc )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét