TRANG CHỦ

Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

* CON MƯƠNG CÓ MÀU MỰC TÍM MỒNG TƠI - thơ Trần Minh Tạo


CON MƯƠNG CÓ MÀU MỰC TÍM MỒNG TƠI

tôi chào đời từ bụi chuối bờ tre
mái lá rách vai đèn dầu mắt đỏ
mưa buông lưới lên đồng khô trắng xóa
bà mụ cắt rốn cho tôi bằng một miếng miểng sành


con mương trước nhà trong vắt mảng trời xanh
rau dừa đùa đuổi nhau bơi trườn trên mặt nước
chùm vú dậy thì xòe búp măng trắng muốt
lá biếc căng hồn nằm uống nắng say sưa

bên đụn rơm vàng
có con trâu mài sừng nằm nhai vạt nắng trưa
tiếng cu gáy gật gù vang ra từ cổ tích
mùa lúa chín đường quê nồng thơm mùi rạ rơm hạnh phúc
lúa căng no bồ tíu tít lũ gà tranh nhau nhặt thóc chạy đầy sân

trai gái dập dìu rộn ràn nhộn nhịp bước chân
mùa trăng sáng mật tươm vàng khắp lối
hoa sậy hoa lau sải tóc ngả nghiêng cười nói
đom đóm hội hè trên mấy rặng mù u

tôi lớn lên bằng lời ầu ơ ngày nào mẹ mắc võng ngồi ru
ru cả con mương có bầy cá rô đồng say vạt nắng hè cùng lim dim ngủ đứng
có cây cầu tre lắc lẽo gập ghềnh bắc qua đìa bông súng
cha tôi cày ruộng lưng trần tắm mặn giọt mồ hôi

đêm ấy lửa đạn xé trời nuốt cháy xóm làng tôi
con mương ấu thơ chan dầm máu đỏ
người lớn quấn lên trán tôi vành khăn tang xé vội
câu ca dao chết chìm theo tiếng pháo vục cầm canh

thắp từng nén nhang lên bao nấm mồ đã thành vạt cỏ xanh
vẫn không biết chỗ nào chôn xác cha chỗ nào chôn xác mẹ
ai vớt lại giùm tôi màu mực tím mồng tơi còn luốt lem suốt thời thơ bé
có tiếng dế êm đềm còn vương vãi thịt dưới mương sâu

miếng miểng sành cắt rốn ngày nào càng lớn càng đau
con mương cũ trong ngần bao chua phèn nước mắt
tôi lớn lên rời bụi chuối bờ tre ra chiến trường súng nẩy đạn khôn nguôi về phía giặc
giữa bệ bắn nơi nào cũng có một cánh diều bốc cháy giữa lời ru

về lại làng xưa bầy cá rô đồng ngủ đứng ngày nào đã bị lấp vùi biệt tích biệt tăm
con mương có chiếc cầu tre lắc lẻo gập ghềnh phường bôi xóa mất
chốp nhọn nhà cao chui vọt lên từ nức nẻ thân gầy héo khô lòng đất
bốn phía vách tường chia chỉa lỗ châu mai

cầm vài đồng bạc miểng sành trong tay
chẳng ai bán màu chiều rơi trong nắng
không còn nữa lũ rau dừa dậy thì xòe nở búp măng căng chùm chùm vú trắng
gói một miếng đất quê làng
bỏ vào túi
tôi đi ... 


TRẦN MINH TẠO
( Sa-Đéc, Đồng Tháp - Mùa thả diều năm 2010 )





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét