TRANG CHỦ

Chủ Nhật, 18 tháng 1, 2015

* CUỐI NĂM NGHE TIẾNG CHIM REO TRÊN ĐƯỜNG VỀ CỐ XỨ - thơ Ngô Nguyên Nghiễm



CUỐI NĂM NGHE TIẾNG CHIM REO 
TRÊN ĐƯỜNG VỀ CỐ XỨ

Ngập ngừng giây phút bên hàng dậu
Đâu nghĩ chiều nay ngộ cố hương
Cát bụi bám đầy vai áo bạc
Biết rằng phong vũ cũng vô tâm !

Hàng dâm bụt đỏ đầy thơ ấu
Rúng động hồn hoang lữ khách xưa
Mái ngói rêu phong mờ quá khứ
Hay là chờ đợi bóng hài nhi ...

Ngày đi sương gió thênh thang tiễn
( Chất ngất trong lòng khói miếu hoang )
Xe ngựa quy hồi lời sử ký
Nhuộm vàng đại mộng nẻo quan sơn

Hương lửa chưa tròn quanh bếp cũ
Mà hàng cúc dại suốt sơn trang 
Nép hồn u tịch bên ngày tháng
Chờ tiếng chim reo giữa gió ngàn ...

Hành trang ăm ắp vầng trăng khuyết
Một chút núi xanh, chút miếu đền
Nên giữa đêm trường cô tịch nghĩ
Tội cho long trượng quá cô đơn !

Thời gian cứ chảy như dòng nước
Nhuộm mái tóc xanh sớm bạc màu
Nửa bóng trăng khuya soi chẳng thấu
Dọc đường định mệnh, ngọn đèn chau ...

Thì ra, cọng cỏ may kỳ lạ
Không vướng trên cành bông gáo quê
Cho thỏa cơn sầu bi trọn kiếp
Nỡ đem lòng vướng tóc kinh kha

Có lẻ sông Rồng dài vạn kỷ
Nên bè thủy lục chập chờn trôi
Đèn khuya ai thắp bên kia vậy
Có sáng lòng ai ở bến nầy ?

Đâu nghĩ chiều nay về cố xứ
Hàng dâm bụt đỏ ấu thơ xưa
Hài nhi khoác áo màu năm tháng
Đi giữa hồn thiêng tiếng võng đưa ...

Xóm cũ đâu còn hàng cổ thụ
Tiếng chim hoang dã rúc âm u
Nước ròng nước nổi quanh sơn lộ
Gọi khách tha phương lạc lối về ...

NGÔ NGUYÊN NGHIỄM
 ( Sài Gòn )
Thư trang Quang Hạnh
( Nửa khuya, cuối tháng 12. 2014
Nhuận sắc, đêm 15. 01, 2015 )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét