BUỔI SÁNG VÔ ĐỊNH
Có một Sài Gòn đi lên đi xuống
Vài con đường chia thành những ngã ba
Mấy quán cà phê, chỗ ngồi mộng tưởng
Nhìn màu sương giăng trắng đỉnh cây già
Tháng mười hai của một người cô độc
Như chú chim lẻ bạn đứng trên cành
Hót tiếng buồn lơ ngơ vào nước mắt
Tiếc một mùa hạnh phúc giữa trời xanh
Có một Sài Gòn đi lên đi xuống
Vài con đường chia thành những ngã ba
Mấy quán cà phê, chỗ ngồi mộng tưởng
Nhìn màu sương giăng trắng đỉnh cây già
Tháng mười hai của một người cô độc
Như chú chim lẻ bạn đứng trên cành
Hót tiếng buồn lơ ngơ vào nước mắt
Tiếc một mùa hạnh phúc giữa trời xanh
Đã từng yêu với trái tim độ lượng
Ta thành người dễ dãi để bao dung
Nên hao phí cuộc tình sầu mấy hướng
Làm Trương Chi ngồi hát giữa đêm trường
Con sông ấy Mỵ Nương ngồi thả tóc
Mơ một trời huyễn mộng rớt vào tim
Giọt nước mắt xưa rơi chìm đáy cốc
Nay dễ gì thành ngọc ấm tay em
Ta đi mãi trong Sài Gòn vô định
Để tìm ai trong vô định một người
Những lời hẹn như cát lăn vào biển
Con dã tràng se mãi giấc mơ trôi
Ta vì em nên biết thương màu lá
Những hàng cây chạy mãi hết con đường
Nắng phiêu hốt nửa vòm trời hối hả
Mưa đã nhòa ta ở phía mùi hương
Tại sao gió phía mùa đông se lạnh
Hay tim người đã trống mắt môi ai
Những gặp gỡ không xui thành định mệnh
Lá hoa sầu nhuộm tím tháng mười hai
Ta lại đi ngược dòng người buổi sáng
Một Sài Gòn sương trắng, phố liêu xiêu
Ngày mùa đông khăn áo nào không đến
Gió miên man thổi suốt sáng qua chiều .
TỪ KẾ TƯỜNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét