TRANG CHỦ

Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014

* NẮNG ẤM GIỮA MÙA ĐÔNg - thơ Phong Lan




NẮNG ẤM GIỮA MÙA ĐÔNG

Anh có mùa đông rét đậm đà
Từng cơn gió Bấc lạnh xuyên da
Lạnh sâu vào cõi lòng băng giá
Lạnh nỗi sầu dâng năm tháng qua


Khi tuổi đời xuôi nửa chặng dài
Đêm đêm mơ ước gối lên tay
Chợt thương đôi mắt nào hun hút
Nhớ quá môi ai thắm nụ cười

Em có mùa đông đến thật buồn
Hắt hiu cơn gió rải ngàn phương
Trái tim thổn thức nhiều trăn trở
Lạnh giấc cô miên mộng thất thường

Một khúc quanh co giữa đoạn đời
Bóng ai lưu giữ đáy hồn côi
Giọng ai luồn lách vùng tâm thức
Đưa đón em đi thoát kiếp người

Ta đã yêu...và ta đã xa
Nghe chừng thế kỷ trót đi qua
Giữ nguyên kỷ niệm hai trời nhớ
Uổng phí thời gian rất ngọc ngà

Anh hãy gom về đông của anh
Tìm em...em đợi giữa Sài Thành
Góp chung hai mảnh mùa đông lại
Em sẽ cùng ngăn lạnh với mình

Ta có đôi tim hỏa diệm nầy
Đủ làm tan chảy tảng băng trôi
Nắng lên...nắng của mùa xuân mới
Đón tình yêu muộn bước lên ngôi...

 
PHONG LAN
( Sài Gòn )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét